Ngày 27/1/2019
Thân gửi các bạn Việt Nam,
Chào các bạn! Tôi là Binh nhất Ronald D. Fairbank và tôi phục vụ trong chiến tranh Việt Nam từ tháng 11/1961 đến tháng 2/1964. Thời điểm đó, tôi gia nhập Lực lượng không quân Mỹ thuộc Nhóm tác chiến chiến thuật 33, Sư đoàn Không quân số 2. Trước chiến tranh, tôi đóng quân tại Texas và California. Khi được điều động sang Việt Nam, tôi đóng quân tại thành phố Sài Gòn và sau đó là Biên Hòa.
Thời gian ở Việt Nam cho tôi những kỷ niệm không mấy tươi đẹp. Tôi sẽ không bao giờ quên những thương vong hàng loạt và sự tàn phá đất nước. Tôi kết giao với nhiều bè bạn trong thời gian ở Sài Gòn, nhưng tôi cũng mất đi nhiều người trong số họ. Tới nay, tôi vẫn nhớ như in mình đã nói với đồng đội rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi và anh ấy sẽ sớm đoàn tụ với gia đình. Nhưng không may, anh ấy đã chết trong vòng tay tôi. Trải nghiệm đó và những trải nghiệm tương tự khiến tôi quyết định không ủng hộ chiến tranh Việt Nam. Tôi chỉ có thể ước rằng tất cả những thương vong đã không xảy ra, nhưng tôi không thể thay đổi được lịch sử. Chúng ta chỉ có thể rút ra bài học cho tương lai.
Cảm ơn vì đã liên hệ với tôi để tôi có thể kể câu chuyện của mình thời ở Sài Gòn và Biên Hòa. Chúa phù hộ các bạn.
Ronald D. Fairbank
Lực lượng không quân Mỹ
Binh nhất
***
Ngày 23/1/2019
Thân gửi các bạn Việt Nam,
Chúc một ngày tốt lành. Tôi là Edward Gaston, một cựu binh trong chiến tranh Việt Nam. Hiện tôi 79 tuổi; tôi phục vụ Quân đội Hoa Kỳ trong giai đoạn 1965-1968. Tôi từng phục vụ tại Đơn vị Kỹ thuật số 4. Tiểu đoàn thông tin 324. Ngoài ra, tôi cũng công tác tại Bộ chỉ huy Viện trợ Quân sự Hoa Kỳ tại Việt Nam. Trong thời gian phục vụ quân ngũ của mình, tôi đóng quân tại thành phố Biên Hòa, Đồng Tâm, và Cần Thơ. Trong giai đoạn đầu tham chiến, tôi háo hức được phục vụ đất nước mình. Tôi lớn lên cùng việc săn bắn, bắn súng và xung quanh tôi là những thành viên gia đình cũng phục vụ quân đội quốc gia. Vì thế, việc phù hợp nhất với tôi là đi theo con đường truyền thống gia đình. Tuy nhiên, sau 2 năm Hoa Kỳ tham chiến tại Việt Nam, cuộc chiến tranh bắt đầu ảnh hưởng tới sức khỏe tinh thần của tôi. Sống xa gia đình và chứng kiến không biết bao nhiêu binh lính hy sinh đã thay đổi cái nhìn của tôi về cuộc sống. Tôi nhận ra rằng chiến tranh là một điều khủng khiếp. Mặc dù tôi chỉ là một mắt xích bé nhỏ của bánh xe chính trị, tôi đã không ủng hộ quyết định tiếp tục cuộc chiến chống lại người dân Việt Nam. Mặt khác, tôi rất vui mừng vì đã có cơ hội được nhìn thấy đất nước Việt Nam xinh đẹp, Văn hóa và lịch sử của đất nước các bạn đã có tác động tích cực lên cái nhìn của tôi về con người Việt Nam. Xin cảm ơn.
Chúa phù hộ các bạn,
E. Gaston
Ngày 29/12/2018
Thân gửi các bạn Việt Nam,
Tôi biết ơn cơ hội được kể lại câu chuyện tham gia chiến tranh Việt Nam của mình. Tôi là Trung úy Joseph Michael Dailey thuộc Tiểu đoàn Thông tin 125, Sư đoàn Bộ binh 25. Tôi sinh ra ở bang Illinois và lớn lên tại bang Winscosin. Gia đình tôi có truyền thống quân sự. Ông tôi phục vụ trong Thế chiến thứ I và cha tôi tham dự Thế chiến thứ II. Điều này vô hình chung khiến tôi đi theo truyền thống phục vụ quân đội của gia đình khi Hoa Kỳ tham gia chiến tranh tại Việt Nam. Tôi gia nhập quân đội giai đoạn năm 1965-1967. Tuy nhiên, tôi nhanh chóng được thăng cấp lên hàm Trung úy và được bạn bè cũng như cấp trên coi trọng.
Khi ở Việt Nam, tôi đóng quân tại Củ Chi và tôi đã được tận mắt chứng kiến hậu quả của cuộc chiến. Tôi đã nỗ lực hết mình để bảo vệ đồng đội và tuân thủ mệnh lệnh của cấp trên, nhưng điều đó không đủ để ngăn chặn thương vong cũng như sự tàn phá lên vùng lân cận. Chứng kiến những gia đình đau khổ, những công trình bị phá hủy, và một nền văn hóa bị xé nát khiến tôi đau đớn. Cuối cùng, tôi rút lui khỏi cuộc chiến vì không còn ủng hộ lý do của nó.
Tôi chỉ còn có thể tưởng tượng nỗi thương tiếc mà chiến tranh gây ra và có thể cả sự căm hận dành cho Hoa Kỳ sau chiến tranh Việt Nam. Tuy vậy, tôi chắc chắn rằng người Việt Nam kiên cường sẽ tiếp tục tái thiết đất nước và dân tộc. Tôi chúc các bạn những điều tốt đẹp nhất và mong Chúa ban phước lành cho các bạn.
Thân ái,
Trung sỹ Joseph M. Dailey
***
Ngày 10/1/2019
Thân gửi các bạn Việt Nam,
Cảm ơn các bạn vì đã liên hệ với tôi về cơ hội kể lại câu chuyện phục vụ quân ngũ của mình trong chiến tranh Việt Nam. Tôi là Trung sỹ tham mưu Robert Raymond Will. Tôi phục vụ trong Quân đội Hoa Kỳ từ năm 1968 tới năm 1971 tại Đại đội C, Tiểu đoàn 3, Đơn vị Bộ binh 503, Lữ đoàn 173 Dù. Năm 19 tuổi, tôi gia nhập quân đội ngay sau khi tốt nghiệp trung học. Lúc đó tôi còn rất trẻ và khờ khạo, nên tôi đã nghĩ rằng phục vụ đất nước là điều tuyệt nhất đối với mình.
Khi tham gia chiến tranh, những trải nghiệm tôi có được đã khiến tôi thay đổi nhân sinh quan. Tôi đã hiểu ra cuộc sống quý báu nhường nào và chiến tranh thảm khốc ra sao. Tất cả những thương vong và hủy diệt mà tôi chứng kiến khiến tôi tiếc nuối cho Hoa Kỳ bởi đã quyết định tham chiến. Dẫu vậy, lúc đó tôi mới chỉ 20 tuổi và đơn thuần chấp hành mệnh lệnh của cấp trên. Giờ đây ở tuổi xế chiều, tôi ước rằng Hoa Kỳ đã không tham gia cuộc chiến tại đất nước các bạn.
Dù tôi không thể thay đổi điều này, quan điểm của tôi về chiến tranh và đất nước Việt Nam đã thay đổi. Việt Nam là một đất nước giàu lịch sử với văn hóa sinh động. Tôi hi vọng rằng câu chuyện ngắn gọn này sẽ cho các bạn một cái nhìn tốt về thời kỳ của tôi trong chiến tranh Việt Nam. Xin cảm ơn và chúc bảo trọng!
Thân ái,
Trung sỹ tham mưu Robert R. Will
***
Ngày 2/1/2019
Thân gửi các bạn Việt Nam,
Tôi là Trung sỹ Richard Daley và tôi phục vụ trong Quân đội Hoa Kỳ giai đoạn 1961-1975. Trong thời gian phục vụ tại Tiểu đoàn 2, Trung đoàn cơ động bay 327, Sư đoàn kỵ binh bay 101, tôi đã tham gia chiến tranh Việt Nam. Nhiệm vụ chính của tôi là cung cấp hỏa lực yểm trợ cho quân đội. Ban đầu, tôi còn trẻ và tự hào vì được phục vụ đất nước. Nhưng sau khi chuyển đến Việt Nam và chứng kiến sự tàn bạo của chiến tranh, tôi hiểu ra chiến tranh có thể mang đến tai ương tới mức nào. Rất nhiều sinh mạng vô tội đã bị tước đoạt, và điều này dần khiến tôi tiếc nuối về việc Hoa Kỳ đã tham chiến tại Việt Nam.
Sau hơn mười năm phục vụ quân đội, tôi nhận ra rằng người Việt Nam không quá khác biệt với những người dân tại quê nhà Missouri của tôi. Chúng ta đều mong đợi những điều tốt đẹp nhất cho gia đình và bè bạn của mình. Mặc dù hai nước chúng ta có những quan điểm khác nhau về cách thức đạt được thịnh vượng, tôi vẫn hết sức coi trọng người dân Việt Nam. Tôi hi vọng trong tương lai cũng sẽ có nhiều người nhận ra điều đó.
Chúc các bạn những điều tốt đẹp nhất,
R.D