Xem như thế, chúng ta thấy rằng vào những thế kỷ 17, 18, 19, nước ta giữ vị thế hàng đầu trong khối các nước Đông Nam Á, hỗ trợ cho nhiều nước trong vùng. Sự giúp đỡ hỗ tương, cả về mặt quân sự lẫn chính trị, đã trở thành một loại “hiệp ước bất thành văn” giữa các nước với nhau. Vị thế này có được nhờ sự sáng suốt của các vua đầu triều Nguyễn và tài năng, nhân cách của những công thần bậc nhất thời bấy giờ như Lê Văn Duyệt, Nguyễn Văn Thoại, Trương Minh Giảng…